Đã là 8 năm kỉ niệm ngày thành lập nhóm rồi cơ đấy. 8 năm vừa qua, các anh hẳn đã thay đổi nhiều nhỉ? Bây giờ, không còn là những chàng trai nhắng nha nhắng nhít như ngày nào mới debut nữa, mà đều đã là những người đàn ông trưởng thành.8 năm qua, DBSK đã trở thành nhóm nhạc hàng đầu với vô vàn giải thưởng, đã được ghi vào sách kỉ lục Guiness, đã được quốc tế đón nhận.
8 năm qua, không chỉ có niềm vui, mà còn có những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt khi YunHo bị ngộ độc, JaeJoong bị thương, những giọt nước mắt khó khăn khi trở thành nhóm nhạc tiên phong xâm nhập thị trường Nhật Bản. Và hơn cả, là những giọt nước mắt, của cả các anh và Cassiopeia khi vụ kiện xảy ra.
8 năm, qua những người đi trước, cũng biết rằng Cassiopeia thay đổi nhiều, cũng anti, cũng war, … Câu nói đau lòng nhất kể từ khi biết đến DBSK đến giờ mà tôi nghe được, có lẽ là “Cass war với nhau còn dã man hơn ELF war với sone.” Thật buồn cười và cũng thật đau lòng. Thế nhưng thôi, trong những thời khắc như thế này, hãy để những chuyện đó lại đằng sau đi, vì chúng ta còn cả một tương lai phía trước cơ mà.
Và 6 tháng, có lẽ, 6 tháng này đối với các
cass khác cũng chỉ là một con số bình thường, nhưng đối với tôi, đó có
lẽ là một khoảng thời gian rất quan trọng. 6 tháng, tôi mới là
Cassiopeia được có 6 tháng thôi, và 6 tháng này, cũng là 6 tháng thay
đổi con người tôi.
Từ bé đến giờ, phải nói là chưa hâm mộ bất cứ ai. Biết DBSK 4 năm có lẻ, thế nhưng chỉ nhận làm cass 6 tháng, có lẽ cũng đủ để hiểu hâm mộ một ai đó khá khó khăn với tôi. Cung Ma Kết mà, kiêu ngạo có, ích kỉ cũng có.
6 tháng, chưa bao giờ cảm xúc lại thay đổi nhiều như vậy, vừa vui đấy, lại có thể khóc ngay được. Một khoảng thời gian phân vân giữa lovely-fan và crazy-fan, luôn luôn muốn làm một lovely-fan thôi, đứng đằng sau âm thầm ủng hộ. 6 tháng, tự rèn luyện cho mình sự tự tin, bởi vì luôn luôn muốn truyền bá chủ nghĩa DBSK tại bất cứ nơi nào có thể. Một niềm tự hào khi cầm trên tay những món đồ có chữ DBSK, khi nói rằng “Tôi là Cassiopeia.” Niềm tự hào ấy, chính là động lực, để tiếp tục niềm tin mà các Cassiopeia khác đã tạo dựng.
Có lẽ, tự nhận là Cass mà chưa nghe hết các bài hát của các anh, chưa xem hết các show của các anh, thật nực cười. Không phải là thanh minh, bởi vì bản thân tôi cũng biết rằng, từng ấy thời gian cũng đủ để xem. Nhưng tôi không làm thế, và sẽ không cố gắng nhồi nhét. Tôi sẽ không cố gắng ngày đêm ôm lấy cái máy vi tính, bởi vì không muốn trở thành một cass suốt ngày chỉ biết đến zai. Từ từ thôi, chậm thôi, để cảm nhận hết, để dành thời gian cho học tập, cho gia đình. Không muốn bị người ta nói là “Là fan Kpop mà học dốt…” hoặc “Vì nó suốt ngày cắm mặt vào mấy thằng Hàn Quốc nên mới lười, mới dốt…” Phải để mọi người nói khác đi kìa. Có như thế, mới có thể làm các anh tự hào được chứ.
6 tháng qua, có những người bạn mới, những người bạn tuy chưa gặp mặt, nhưng lại rất thân thiết, những người bạn ủng hộ mình vô điều kiện, những người bạn sẵn sàng nghe mình xả stress, những người có thể cùng khóc, cùng cười vì những thứ “điên cuồng” mà người ngoài không thể hiểu được. Thật sự cảm ơn những người cùng chí hướng, Cassiopeia.
Cảm ơn DBSK đã cho tôi niềm tin, cho tôi ý chí và động lực. Cảm ơn JaeJoong vì những lúc phát điên mà spam twitter của anh, những lúc cảm thấy mất phương hướng, có một bờ vai để dựa vào, một người để mà hướng tới, để có thể lẩm nhẩm rằng “Khóc cái gì, nhìn JaeJoong kia kìa, người ta khổ hơn mày mà người ta không khóc, mày đã là cái gì mà khóc với lóc”. Cảm ơn Junsu vì những khoảnh khắc angel đáng yêu hài hước, với tâm hồn thuần khiết và niềm đam mê vô tận. YunHo, cảm ơn anh – một người có thể rơi nước mắt khi môi vẫn đang mỉm cười – đã cho em biết thế nào là, thế nào là cứng rắn, thế nào là quan tâm, thế nào mới là một tình yêu đích thực. YooChun, cám ơn tinh thần làm việc không mệt mỏi của anh, một người suốt ngày tưng tửng, tâm hồn lúc nào cũng “bay theo trăng và lơ lửng cùng mây”, hay khóc nhất nhưng lại là điểm tựa cho cả gia đình. Cảm ơn maknae Shim ChangMin, vì sự thông minh hiếu học của anh, bề ngoài thì luôn tỏ ra láo lếu, nhưng lại ẩn chưa một tình yêu vô bờ dành cho các hyung của mình.
Một lần nữa, cảm ơn những vị thần đến từ phương Đông đã ở bên tôi, ở bên Cassiopeia, đã gắn kết chúng ta lại với nhau. Hôm nay, chúng ta, ở khắp năm châu, tuy không thể cùng nhau thổi nển sinh nhật, nhưng luôn luôn kết nối với nhau, bởi vì chúng ta có chung một niềm tin “Always keep the faith.”




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét